Đang sáng mắt mà nói tới chuyện mù lòa thì chắc sẽ bị rất nhiều người mắng cho là điên rồ.  Thế nhưng, ngày xưa lúc tôi còn bé, tôi đã nhiều lần bị mắng là mù.  Chẳng hạn như có lần chơi rượt bắt, vì mải lo chạy trốn,  tôi đã chạy đâm xầm vào một bà đang đi ngòai đường và bị chửi là “đồ mù”.  Cũng có lần mẹ tôi sai tôi kiếm dùm đồ vật ở trong cái chạn, tôi tìm hoài không thấy nên đã bị mẹ tôi mắng là: “đồ mù”.  Và còn  nhiều lần khác tương tự như thế nữa đã xẩy ra trong cuộc sống của tôi.  Rõ ràng, tôi còn đang sáng mắt thế mà đã bị chửi là mù, vậy mới oan cho tôi chứ.

 
Cổ nhân Việt Nam có câu: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”. Các bạn trẻ trên khắp nơi của nhiều quốc gia, đã đi nhiều ngày đàng để đến được nước Úc, để dự đại hội giới trẻ thế giới năm nay tại thành phố Sydney của nước Úc này, chắc hẳn các bạn phải học được nhiều điều khôn. Vì thế tôi muốn biến hồn mình thành gió Úc để hướng dẫn các bạn trẻ từ khắp muôn phương về tham dự đại hội, và biến thân tôi thành muôn ngàn hạt bụi để được bám vào hành trang của các bạn, để được cùng tham dự đại hội giới trẻ công giáo thế giới năm nay 2008.

 
  Theo các cụ cho biết thì ngày xưa, học trò chỉ được học toàn chữ với nghĩa mà thôi, chứ nào có biết chi đến cái thế giới bên ngoài. Trước khi đi học thì ở nhà đã dạy cho biết lễ nghĩa. Đến nhà trường thì học chữ, về nhà thì học nghĩa. Đời cứ như thế cho đến khi đi làm việc thì mới thôi học chữ . Bởi thế mới có câu: “Tiên học lễ, hậu học văn”. Chỉ có bọn trẻ trường làng thì được nô đùa giữa những cánh đồng lúa sau mùa gặt, hay lội suối bắt cá và trèo lên cây cao để nhảy ùm xuống sông mà tắm. Còn trẻ con trên thành thì cứ bị cha mẹ cho nô bộc đi theo hầu cả ngày, và khi tan trường là chúng bị đưa ngay về nhà.

 
Nhân tháng mười một năm nay, tháng cầu cho các linh hồn. Xin mời các em học thêm một chủ đề mới của đời học sinh, đó là học cách chăm sóc người chết. Thầy giáo trường Dòng cũng biết các em lớp 12 đang bận rộn với kỳ thi, cầu chúc các em đầy may mắn trong kỳ thi cuối năm nhé.

 
“Chẳng phải nó mãi mê sự đời mà quên sự đạo đâu. Nó vẫn biết là nhờ ơn Chúa giúp, nó mới có được cuộc sống như ngày hôm nay. Nếu so sánh sự đời của nó với mọi người, thì cái có ở đời của nó chẳng thấm vào đâu. Hay nói rõ hơn là chưa bằng cái lẻ của thiên hạ, nhưng nó rất hạnh phúc vì tất cả là do ơn Chúa ban và do công khó nhọc của vợ chồng nó làm ra”.

 
“Quê hương tôi nghèo lắm! Nhưng Chúa thương, chưa ai chết vì đói bao giờ cả. Trước đây cũng thế mà bây giờ cũng thế”.

 
Đầu năm mới xin được chúc toàn thể mọi người trong Cộng Đòan Dân Chúa Úc Châu được hồn an, xác mạnh và nhất là được tràn đầy Phúc, Lộc, Thọ. Hay nói một cách khác. Xin kính chúc mọi người được giàu có về phúc đức, tiền của, danh vọng, con cái, sức khỏe, và bình an của Thiên Chúa. Ai muốn gì được nấy, nhất là các bạn thanh niên, thanh nữ.

 
Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống thành phố Hobart, cảnh xe cộ chạy tấp nập, nối đuôi nhau như những đoàn tàu xe lửa đủ màu sắc, mà những chủ nhân của nó đang muốn cố chạy cho đến được công sở đúng giờ. Con sông Derwent nằm uốn khúc quanh thành phố, chạy dài qua các vùng phụ cận, mặt nước sông êm đềm như chưa bao giờ nổi cơn bão tố. Tôi chợt thấy lòng mình như hoà nhập với đất trời, như được nâng hồn lên tới Chúa. Tình Ngài thương tôi như sông dài, biển rộng đang bao phủ lấy tâm hồn của chính tôi. Bỗng như có tiếng thì thầm bên tai tôi, lời kinh Hòa Bình của thánh Phanxicô: “Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm”.

 
Ngày xưa, hồi mới ở Bắc di cư vào trong miền Nam, cả xứ đạo Bùi Vĩnh của chúng tôi chỉ có mỗi một nhà ông Phúc Thịnh là mở tiệm bán xe đạp mới và cho thuê xe đạp cũ mà thôi. Gia đình ông ta làm ăn chăm chỉ và phát đạt lắm, khách đến mua và thuê xe đạp lúc nào cũng đông người. Bọn trẻ chúng tôi chỉ biết đứng xa xa mà nhìn những chiếc xe đạp khung đàn ông và khung đàn bà, đủ loại màu sắc.  Lòng tôi ước mong lúc đó gỉa thử mà trồng được cây đẻ ra tiền, thì thể nào tôi cũng mua cho mình một chiếc xe đạp mới, có cả chuông để bấm "kính coong" cho lũ bạn phát thèm nhỏ dãi chơi.

 
Người ta đang từ cuộc sống giàu có, sung sướng nay phải đổi sang cuộc sống nghèo khó, vất vả. Hay đang từ cuộc sống phóng túng nay phải sống gò bó trong kỷ luật. Chắc hẳn nhiều người trong chúng ta phải cố gắng lắm mới vượt qua những khó khăn ấy được. Chúng ta khi học tập điều gì mới thì đã cực nhọc lắm rồi, nay nếu chúng ta phải từ bỏ thói quen suy nghĩ cũ để học lối suy nghĩ mới, đôi khi lối suy nghĩ mới lại trái ngược lại với cách chúng ta đã suy nghĩ từ trước đến nay thì thật là vất vả lắm thay.